Thứ Bảy, 9 tháng 8, 2008

Những Bóng Ma

(Vietnamese)




(Thần Chết Yama đang chờ bắt ông Satyavan, là chồng của cô Savitri. Cô vội đi cầu cứu với ông Ramana.)

Savitri nói:

-TÔI biết ơn SÂU SẮC về tất cả các điều ông đã dạy cho tôi.

Trời đang sụp tối, và niềm hy vọng mà cô ấy muốn có được khi trở về nhà, giờ đã thật sự tiêu tan.

-Tôi đành chịu sống lẻ loi thôi, và có lẽ là tôi sẽ đến thăm ông để được ông chỉ giáo thêm.

Ông Ramana đáp:

-Có phải là bất cứ người nào... thật đã từng đơn độc?

Khu rừng chìm đắm trong bóng tối, sậm như màu mực tím ngắt, và Savitri không thể thấy rõ được sự biểu lộ trên nét mặt của ông ta. Cô nói:

-Tôi cảm thấy đơn độc.

Ông Ramatha chỉ điểm:

-Thường thì cảm giác không đáng tin cậy.

Bất thình lình có tiếng sột soạt trong các bụi cây bên lối mòn. Savitri giật bắn người lại phía sau, cảm giác hồi hộp ghê rợn ập đến, cô thảng thốt kêu lên:

-Cái gì vậy?

Ramana cắt ngang:

-Ma! Đã đến lúc cô gặp họ. Chính đây là cái gút mắc sâu sa vượt ngoài sự sống hiện tại. Hồn ma bóng quế có nhiều điều để dạy.

Ông đứng khựng lại không nhúc nhích và ra hiệu cho cô đừng lên tiếng. Savitri đứng bất động tại chỗ như đá bị đông cứng. Cô cảm thấy ớn lạnh xương sống, rờn rợn da gà. Trong phút chốc có một người xuất hiện từ nơi âm u của cánh rừng--một em bé không quá hai tuổi, chập chững đi tới họ nhưng không nhìn tới hướng của hai người. Ramana đoán trước là Savitri sẽ muốn chạy lại và ẳm em bé ấy, nên đã cảnh giác cô:

-Đừng!

Đứa bé nhìn quanh quẩn một cách vô hồn, rồi nó băng qua lối mòn và khuất mất vào rừng. Ramana hỏi:

-Cô có nhận ra nó không?

Savitri cảm thấy bối rối, bồn chồn, và bất an với những gì mình mới vừa thấy:

-Không, làm sao tôi nhận ra nó được? Em bé nầy bị lạc phải không?

Thay vì trả lời thẳng cho Savitri, Ramana nói rằng:

-Còn nữa. Cô đang thu hút họ tới.

Ngay lúc ấy một con ma thứ nhì xuất hiện, lần nầy là đứa bé gái bốn tuổi. Savitri ngẩn người ra. Ông ta hỏi cô:

-Cô có biết người nầy không?

-Là tôi đó!

Ngay đó, con ma nầy nhìn chằm tới hướng đi mình một chốc, rồi nó lang thang mất dạng.

-Và phải chăng em bé nhỏ hồi nảy cũng là tôi?

Ông Ramana gật đầu:

-Mổi con người trước kia mà cô đã bỏ lại đều là ma. Cơ thể của cô không còn là cơ thể của một trẻ em. Suy nghĩ, ước muốn, sự lo sợ, và hy vọng của cô đã thay đổi. Thật là một điều đáng sợ nếu chúng ta đi đứng trên cõi đời nầy mà còn mang theo tất cả các con người chết của mình. Hãy để cho họ đi.

Savitri không nói được gì cả. Quỷ của chính mình, từng con từng con, đã hiện hình. Cô chứng kiến một em gái mười tuổi ngồi kế bên hông mẹ trong nhà bếp, một cô bé 12 tuổi đỏ mặt khi nói chuyện với một cậu con trai, một phụ nữ trẻ nồng nàn với người yêu Satyavan, mối tình đầu của cô. Con ma cuối cùng mới là kinh ngạc nhất, bởi vì nó giống y như là cái hình phản chiếu trong gương, đúng chính xác tuổi cô và còn mang cùng cái khăn choàng mà Savitri đã khoác lên người khi cô trốn khỏi lều của mình.

Ramana nói:

-Cô thấy không, ngay cả cái con người mà cô có ngày hôm nay cũng là một bóng ma.

Khi cái bóng quỷ cuối cùng nầy tan biến vào trong rừng, Savitri nói:

-Bọn họ có điều gì để dạy tôi?

Ramana trả lời:

-Đó là sự chết đã ở với cô trong mỗi giây phút của đời sống cô. Cô vẫn thoát qua được hàng ngàn cái chết mỗi ngày để sống còn qua từng cái chết của suy nghĩ, tế bào già, cảm xúc cũ, và ngay cả cái cảm nhận là có cái tôi riêng biệt (ngã thức) trước kia, chúng nó đều đã qua mất. Mọi người bây giờ đều đang sống trong giai đoạn "sau kiếp sống". Vậy, còn có điều gì nữa để mà sợ mà nghi chăng?

Savitri nói:

-Nhưng chúng nó có vẻ như rất thật

Ramana nói:

-Phải, rất thật như là ở trong các giấc chiêm bao, nhưng bây giờ cô đang ở ngay tại đây ngay bây giờ, không phải là đang ở trong quá khứ.

Savitri chưa bao giờ có cảm nhận như thế về chính bản thân mình, và cuộc chứng kiến cảnh trạng ma quỷ vừa rồi đã cho cô một can đảm mới:

-Tôi vẫn quyết tâm đánh bại sự chết, vì tôi muốn Satyavan trong vòng tay của tôi. Nhưng nếu Yama chiến thắng, tôi sẽ không vương vấn vào các bóng ma quá khứ nữa. Ít nhất, tôi đã lãnh hội được sự thông sáng và đã chiến thắng được ngần ấy rồi.


(English)




Ghosts

(Yama, a god of Death, was waiting for Satyavan-- a husband of Savitri. Savitri sought help from Ramana.)

"I AM DEEPLY grateful for all that you have taught me," Savitri said – It was getting late, and in truth she was beginning to lose hope of returning home. "I am resigned to living alone, and perhaps I can visit you to learn more."

"Is anyone ever alone?" Ramana said.

The forest was enfolded in purple shadows, and Savitri couldn't read the expression on his face clearly.

"I feel alone," she said.

"Often feelings aren't trustworthy," Ramana pointed out.

Suddenly there was rustling in the bushes by the side of the path. Savitri jumped back.

"What was that?" she exclaimed, feeling the return of her anxiety.

"Ghosts." Ramana had stopped short. "It's time you meet them, raveled beyond this life, ghosts and spirits have much to teach."

He stood still and beckoned her to keep quiet. Savitri froze in place, and a chill passed over her skin. After a moment someone emerged from the dimness of the forest--a little girl no more than two years old, toddling toward them but not looking their way.

"Don't!" Ramana warned, anticipating that Savitri would want to run and hold the baby. The baby looked around blankly, then it crossed the path and disappeared into the wood again."Did you recognize her?" Ramana asked.

"No, how could I? Is she lost?" Savitri felt confused and disturbed by what she'd witnessed.

Instead of answering her directly, Ramana said, "There are more, You're attracting them," At that moment a seccond ghost appeared, this time a girl of four, Savitri was dumbfounded.

"Do you know that one?" he asked,

"It's me!" At that, the ghost peered her way for a moment before wandering away. "And the baby was also me?"

Ramana nodded. "Every former self you have left behind is a ghost. Your body is no longer the body of a child. Your thoughts, desires, fears, and hopes have changed. It would be terrible to walk around with all your dead selves holding on. Let them go."

Savitri could say nothing. One by one apparitions of herself appeared. She witnessed the girl of ten who sat by her mother's side in the kitchen, the girl of twelve blusing to talk to a boy, the ardent young woman obsessed with Satyavan, her first love. The last ghost was the most startling, because it was like a mirror image, exactly her age and wearing the same shawl that Savitri had thrown on when she fled her hut.

"You see, even the self you had today is a ghost," said Ramana.

When this last apparition had faded back into the forest, Savitri said, "What do they have to
teach me?"

"That death has been with you every moment of your life," Ramana replied, "You have survived thousands of deaths every day as your old thoughts, your old cells, your old emotions, and even your old identity passed away. Everyone is living in the afterlife right now. What is there to fear or doubt?"

"But they seemed so real," Savitri said.

"Yes, as real as dreams," said Ramana. "But you are in the here and now, not in the past."

Savitri had never seen herself in this way, and the sight gave her new courage. "I am still determined to defeat death, for I want Satyavan in my arms again. But if Yama is victorious, I won't cling to ghosts. At least I have won that much wisdom."

(Excerpt from "Life after Death", Deepak Chopra)

Không có nhận xét nào: